Mời quý thính giả cùng đón nghe văn học Tập Truyện Ngắn Bình Nguyên Lộc của tác giả Bình Nguyên Lộc qua giọng đọc Thái Hoàng Phi
Bình Nguyên Lộc tên thật là Tô Văn Tuấn (1914-1987) là nhà văn, nhà văn hoá Nam Bộ giai đoạn 1945-1975. Ngoài bút danh Bình Nguyên Lộc, ông còn có các bút danh khác như: Phong Ngạn, Hồ Văn Huấn, Tôn Dzật Huân, Phóng Ngang, Phóng Dọc, Diên Quỳnh…
Bình Nguyên Lộc sinh ra tại làng Tân Uyên, tổng Chánh Mỹ Trung, tỉnh Biên Hoà (nay thuộc thị trấn Tân Uyên, huyện Tân Uyên, tỉnh Bình Dương). Ông xuất thân trong một gia đình trung lưu đã có mười đời sống tại Tân Uyên, cha là ông Tô Phương Sâm làm nghề buôn gỗ, mẹ là bà Dương Thị Mão.
Từ năm 1919-1920, ông theo học chữ nho với một ông đồ trong làng, sau học ở trường tiểu học ở Tân Uyên từ 1921-1927. Năm 1928, ông ở nhà luyện tiếng Pháp để thi vào trung học Pétrus Ký và học tại đây từ 1929-1933.
Truyện ngắn đầu tay của ông là có tên Phù sa, đăng trên Tạp chí Thanh niên của kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát. Vào khoảng năm 1943, ông hoàn tất tác phẩm Hương gió Đồng Nai (khởi thảo từ năm 1935), tập truyện ngắn và tùy bút về hương đồng cỏ nội đất Đồng Nai nhưng sau đó đã bị thất lạc trong chiến tranh.
Vào những năm 1944-1947, do bệnh cũ tái phát gây khủng hoảng tinh thần nên Bình Nguyên Lộc không viết tác phẩm nào. Năm 1949, ông xuống ở Sài Gòn và ở hẳn đó cho tới năm 1985. Năm 1950, ông viết cuốn Nhốt gió và xuất bản cùng năm. Từ năm 1952, Bình Nguyên Lộc làm thư ký tòa soạn cho vài tờ báo xuất bản tại Sài Gòn. Năm 1952, ông chủ trương tờ Vui sống, tuần báo văn nghệ có khuynh hướng y học với mong muốn áp dụng kiến thức y học phổ thông vào đời sống thực tế. Năm 1956, ông cùng các văn hữu cho ra đời tờ Bến Nghé, tuần báo có tinh thần văn nghệ lành mạnh mang màu sắc địa phương với mục đích làm sống dậy sinh khí của đất Gia Định xưa. Ngoài ra, ông cùng các đồng nghiệp thành lập Nhà xuất bản Bến Nghé, chuyên xuất bản các tác phẩm văn chương mang hương sắc Đồng Nai, Bến Nghé.
Trong thời gian 1960-1970, ông vẫn làm báo và làm chủ bút nhiều nhật báo tại Sài Gòn. Bình Nguyên Lộc sáng tác rất đều tay trong giai đoạn này. Hàng năm ông đều có đôi ba tác phẩm được ra mắt công chúng. Sau 1975, ông ngưng cầm bút vì bệnh nặng.
Ông từ trần ngày 7/3/1987 vì bệnh cao huyết áp, thọ 74 tuổi.